Sáng cuối tuần, cafe một mình nơi quán vắng, thời gian cứ thế chậm trôi theo từng nhịp điệu...

"Tháng tám mùa thu lá rơi vàng chưa nhỉ?
Từ độ người đi thương nhớ âm thầm
Có phải em là mùa thu Hà Nội
Tuổi phong sương ta cũng gắng đi tìm..."
Kí ức ùa về, lan man lục lọi tìm về quá khứ, về những năm tháng tuổi trẻ. Tôi nghĩ về mẹ và chợt nhớ đến câu chuyện:
Một ngày nọ Thomas Edison về nhà và đưa cho mẹ 1 tờ giấy. Ông ấy bảo rằng "thầy giáo đưa cho con tờ giấy này và bảo chỉ đưa cho mẹ". Đôi mắt bà mẹ đẫm lệ khi đọc to bức thư cho con trai: "con của bà là 1 thiên tài. Trường này quá nhỏ cho cậu ấy và không đủ giáo viên giỏi để đào tạo cháu. Bà hãy tự giáo dục cháu nhé."


Nhiều năm sau khi bà mẹ qua đời và ông trở thành một nhà phát minh lớn nhất của thế kỷ. Một ngày kia ông xem lại đồ đạc cũ của gia đình, đột nhiên ông thấy một mảnh giấy cũ gập lại dưới góc của ngăn kéo bàn. Trên mảnh giấy có ghi "con của bà bị đần, chúng tôi không cho nó tới trường nữa đâu."
Edison đã khóc hàng giờ liền và ông ấy đã viết những dòng này lên nhật ký: Thomas Alva Edison là một thằng đần được sinh ra bởi một người mẹ anh hùng. Và ông ta đã trở thành một thiên tài thế kỷ.
Có gì lớn lao bằng tình yêu của mẹ dành cho con. Tình yêu ấy bao la như biển rộng, trời cao.
Lại một mùa Vu Lan nữa về, tôi biết ngày nào cũng là ngày chúng ta báo hiếu mẹ cha nhưng có lẽ đây sẽ là dịp đặc biệt hơn cả. Với tôi, lễ Vu Lan giờ là những hồi ức về mẹ trong nỗi nhớ….
SHARE

Tác giả P/S

Xin chào! Các bạn đang ở blog cá nhân, chia sẻ niềm đam mê về những cỗ máy thời gian... Rất hân hạnh được phục vụ và chia sẻ niềm đam mê của mình.

  • Image
  • Image
  • Image
  • Image
  • Image
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 comments:

Post a Comment